Thiên
hạ mừng Xuân khắp bốn phương,
Sáo
đàn tấu nhạc khúc nghê thường.
Ta
ngồi đối diện đêm trừ tịch,
Muốn
học người xưa nhấp tửu hương.
Một
chén mừng ta thêm tóc bạc,
Phần
ba thế kỷ cùng chung bước,
Cam
khổ chia nhau những đoạn trường.
Đời
như dòng nước vô tình chảy,
Ta
khách lữ hành áo nhuốm sương.
Gia
tài một túi thơ đầy bụi,
Bụi
trắng vây hồn ta mấy chương.
Quảy
gánh hàn vi ra giữa chợ,
Ta
ngồi rao bán ở bên đường.
Mười
năm rồi tiếp mười năm nữa,
Món
nợ cơ hàn chất mấy rương!
Bạn
ta giờ ở phương nào nhỉ?
Đứa
đã lên rừng, đứa xuống nương.
Cái
Thủy theo chồng ra xứ Bắc,
Thằng
Thơ quảy nóp ngược lên Mường.
Chữ
ngờ học mãi mà chưa được,
Nay
mới công hầu mai bất lương.
Bao
thằng mặt trắng cười nhăn nhở
Khi
kẻ bìa rừng gởi nắm xương.
Giá
như có thể thì ta đã,
Rũ
áo đời say bỏ chán chường.
Lên
non mà sống cùng chim vượn,
Mặc
thế nhân ngồi luận kỷ cương.
Còn
hơn làm kẻ đi rao bán
Nhân
nghĩa ai mua ở phố phường.
Thà
đập cho tan đàn phím cũ,
Gối
thơ nằm ngủ dưới trăng suông.
Đời
ta vẫn một đời rêu cỏ
Lầm
lũi đi vào cuộc nhiễu nhương.
Giật
mình ngoảnh lại tìm dư ảnh
Bóng
ngả chông chênh ở cuối đường.
Ước
chi trở lại thời xuân trước,
Má
thắm môi xinh, áo lụa hường.
Ngày
Tết lên chùa đi lễ Phật
Lòng
Xuân thầm hẹn chữ tào khương.
Ngày
ấy ta nào đâu hiểu được,
Cuộc
đời là dâu bể khôn lường.
Quanh
ta chỉ thấy toàn hoa bướm
Chưa
nếm vị đời, thử đảm đương.
Quay
lưng đã thấy trăng già nửa
Đối
bóng thương mình trong tấm gương.
Đâu
phải là ta ngày tháng cũ,
Mắt
buồn chở cả sóng triều dương.
Đời
xô muôn hướng, cuồng phong loạn,
Thơ
viết chưa tròn lệ thấm chương.
Cũng
muốn tung hê buồn, chẳng được,
Thì
thôi góp nhặt để lên đường.
Đêm
nay nhấp chén mừng xuân mới,
Rượu
ấm men đời dậy chút hương.
Lại
một mùa Xuân qua cửa sổ
Cười
ran một tiếng, quẳng hồ trường.
HƯƠNG
THU
(Giám đốc Trung tâm UNESCO
Nghiên cứu Văn chương Việt Nam)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét