Thương
cánh cò nghiêng mỗi buổi chiều
Bờ
tre cong ngọn đứng đăm chiêu.
Người
về ngõ trúc mờ sương khói
Nắng
đọng hàng cau vẳng sáo diều.
Kỷ
niệm thời thơ miền vọng tưởng
Cảm
hoài quê mẹ chốn thân yêu.
Nổi
nênh mới thấy tình sâu nặng
Thấp
thoáng nhà ai phủ khói chiều
Chập
chờn ẩn hiện dáng chân chiêu.
Mịt
mờ én lượn mơ đàn sáo
Chấp
chới cò bay tưởng cánh diều.
Cố
lý tha hương tràn nỗi nhớ
Cội
phần lữ khách nặng niềm yêu.
Đò
xưa bến cũ con thuyền vắng
Xóm
dưới làng trên đổi khác nhiều.
NGUYỄN
KHẮC KHOAN

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét